Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Sưởi Ấm Trái Tim Anh


Phan_36

“Ừm.” Vành mắt Lâm Tâm Nguyệt đỏ lên, ánh mắt mờ mịt thay bằng kiên định, gật đầu, Cổ Trạch Sâm thấy cô tỉnh táo lại rồi mới yên tâm buông tay giúp cô cầm áo khoác dưới đất lên.

Lâm Tâm Nguyệt ngồi xổm xuống nhặt cái di động lúc nãy run tay làm rớt, có lẽ đứng lên quá mạnh, thân thể lảo đảo đứng không vững, trước mặt đột nhiên tối sầm, liền hôn mê, cả người mềm nhũn ngã xuống.

“Tâm Nguyệt!” Cổ Trạch Sâm vừa nhặt áo khoác của bà xã lên, liền thấy bóng dáng bà xã đột nhiên chao đảo ngã xuống, vẻ mặt kinh hoảng, lập tức bỏ áo khoác đỡ lấy cô, nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô trong lòng mình, đáy lòng không khỏi hoảng loạn, kinh hô một tiếng. Quan tâm ắt sẽ bị loạn, anh quên mất chính mình là bác sĩ.

Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng nghe tiếng kêu sợ hãi của Cổ Trạch Sâm, cảm thấy không đúng, Cao Ngạn Bác vội vã chạy vào thấy Lâm Tâm Nguyệt ngất xỉu trong lòng Cổ Trạch Sâm, cực kì sợ hãi. Nhưng anh lập tức tỉnh táo lại ra lệnh: “Ivan, mau gọi xe cứu thương, Sâm, mau bế Tâm Nguyệt xuống dưới.”

“Tôi đi liền.” Dương Dật Thăng mang theo lo lắng xoay người chạy đi kêu xe cứu thương.

“Anh Bác, Tâm Nguyệt vừa nhận được tin ông nội xảy ra tai nạn giao thông, anh nói với Đinh Đinh giùm em, em đưa Tâm Nguyệt đến bệnh viện trước.” Cổ Trạch Sâm nghe Cao Ngạn Bác nói mới hoàn hồn, đem mọi chuyện nói lại, cẩn thận ôm Lâm Tâm Nguyệt xuống lầu. Mặc dù chạy nhưng bước chân của anh rất ổn định. Bởi vì, trong ngực anh là người phụ nữ anh yêu nhất, còn có đứa bé sắp ra đời của bọn họ. Anh nhất quyết không để mẹ con cô gặp chuyện không may.

Lâm Đinh Đinh nhìn Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt bị ngất từ trong phòng làm việc lao ra, vẻ mặt quan tâm, lo lắng chạy tới: “Anh Sâm, chuyện gì vậy, vừa nãy chị em vẫn khỏe mạnh, sao bây giờ…” Thế nhưng, hiện tại Cổ Trạch Sâm không rãnh chú ý tới cô, trong mắt anh chỉ có người phụ nữ trong lòng mình thôi.

Bọn người Mạc Thục Viện cũng lo lắng đi qua, nhưng thấy dáng vẻ không rãnh quan tâm đến người ngoài của Cổ Trạch Sâm, đều đem ánh mắt nghi ngờ nhìn Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng.

“Tâm Nguyệt vừa nhận được tin ông nội cô ấy gặp tai nạn nên ngất xỉu.” Cao Ngạn Bác đem lời Cổ Trạch Sâm giải thích cho Lâm Đinh Đinh, đồng thời nói rõ tình huống cho các đồng nghiệp biết, những người khác kinh hãi, Lâm Đinh Đinh càng kinh sợ kêu to: “Cái gì?” Vẻ mặt khó tin, chân không tự chủ được lùi về sau, may mắn còn có Lương Tiểu Cương đứng sau cô.

Suy nghĩ một chút, Lâm Đinh Đinh lập tức đuổi theo Cổ Trạch Sâm, mặc kệ tiếng gọi của Lương Tiểu Cương.

“Sếp Cao, tôi muốn đi cùng bọn họ.”

“Ừ.” Cao Ngạn Bác vỗ vai Dương Dật Thăng, gật đầu đáp ứng lời yêu cầu của anh: “ Có chuyện nhớ báo cho tôi biết, đừng quên chúng ta là bạn bè.”

“Tôi biết rồi, sếp Cao.”

“Những người khác tiếp tục làm việc của mình đi.” Cao Ngạn Bác không có cho Lương Tiểu Cương cơ hội xin xỏ đã lên tiếng. Lương Tiểu Cương dùng ánh mắt u oán lên án Cao Ngạn Bác, sếp Cao, anh là anh rể tương lai của em thật sao. Tại sao anh lại đối xử với em vợ tương lai như vậy hả? Sao anh có thể bất công như vậy, sao Ivan có thể đi, vì sao em không thể, cẩn thận em đi tố cáo với chị hai.

“Đi đi, nhớ khi quay về giải quyết xong công việc đó.” Cao Ngạn Bác liếc nhìn Lương Tiểu Cương dùng ánh mắt ai oán lên án mình, khẽ thở dài, anh dám khẳng định và xác định tuyệt đối mới nhìn thấy uy hiếp từ ánh mắt của Tiểu Cương. Đúng là ‘con trai lớn không thể giữ’, xem ra người chị như Tiểu Nhu cũng nên buông tay.

“Cám ơn, sếp Cao.” Lương Tiểu Cương kích động nói cám ơn, lập tức mang vẻ mặt lo lắng chạy theo Lâm Đinh Đinh đến bệnh viện.

Mã Quốc Anh vừa vặn đụng Dương Dật Thăng ở khúc rẽ, đem vẻ mặt lo lắng của anh thu vào mắt, đến bộ pháp chứng mới biết được chút tình huống, trên mặt trừ lo lắng còn có một chút buồn bã mà chính cô cũng không rõ, trong lòng có chút chua xót, một loại cảm giác e ẩm nhéo nhéo tim cô, Mã Quốc Anh nhớ ảnh tượng ngày đó gặp Dương Dật Thăng ở tiệm sách, tự cười nhạo chính mình, thầm nghĩ, có lẽ do cô uống cà phê đen nhiều quá.

***

Lâm Tâm Nguyệt hé mở đôi mắt mông lung, nhìn trần nhà trắng xóa, ngửi mùi thuốc khử trùng, cô xác định mình đang ở bệnh viện một 100 %, đột nhiên cô nhớ lại lúc nãy tự dưng trước mắt tối sầm, sau đó thì không biết gì hết, cô chỉ cảm thấy mệt muốn chết, rất muốn ngủ.

“Tâm Nguyệt, em tỉnh rồi.” Cổ Trạch Sâm vẫn ở bên cạnh coi chừng cô, vừa thấy cô mở mắt liền kích động cầm tay cô, tới gần cô, trong mắt mang theo chút quan tâm, cẩn thận hỏi.

“Sâm.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Cổ Trạch Sâm, suy nghĩ dần trở nên rõ ràng, cô nhớ, cô nhận được tin bệnh viện báo ông nội bị tai nạn mới ngất xỉu, bệnh viện, ông nội.

“Sâm, ông nội, ông nội sao rồi?” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng cầm tay Cổ Trạch Sâm, muốn đứng dậy, nóng ruột muốn biết tình hình của ông nội, ông là người thân của cô, ông nội của cô.

“Tâm Nguyệt, em đừng sốt ruột, ông nội không sao hết.” Cổ Trạch Sâm ngồi bên cạnh ôm cô, để cô bình tĩnh lại, sợ cô xúc động ảnh hưởng sức khỏe, bởi vì hiện tại cô đang mang thai mà.

“Ông nội không có chuyện gì.” Lâm Tâm Nguyệt vì lời nói của Cổ Trạch Sâm mà sửng sốt, không dám tin trợn mắt nhìn anh, tựa như đang tìm manh mối: “Anh không gạt em chứ? Ông nội thật sự không sao?”

“Phải, ông nội không sao.” Cổ Trạch Sâm kiên định dỗ dành Lâm Tâm Nguyệt.

“Không sao, ông nội không sao hết.” Lâm Tâm Nguyệt vẫn không thả lỏng nhưng ánh mắt nhu hòa đi, dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, nước mắt lăn xuống gò má, cô còn nghĩ rằng anh sẽ thông báo tin cô mất đi người thân của mình rồi, ông nội yêu thương cô từ bé đến lớn, may mắn, may mắn, ông không sao.

“Ừ.” Cổ Trạch Sâm đau lòng nhìn dáng vẻ bị dọa hỏng của Lâm Tâm Nguyệt, cúi đầu dùng tay nhẹ lau đi nước mắt của cô, trong lòng càng hận cái người gọi điện báo tin mà cứ bập bập bẹ bẹ kia.

Lâm Tâm Nguyệt bình tĩnh lại, ngẫm lại lời Cổ Trạch Sâm vừa nói, cảm thấy có cái gì đó không đúng, lo lắng hỏi: “Sâm, đã xảy ra chuyện gì? Không phải ông xảy ra chuyện sao? Hiện tại đang ở bệnh viện, vì sao lại không có chuyện gì?” Bộ dạng như nói ‘anh không được gạt em.’

Cổ Trạch Sâm nhìn sắc mặt tái nhợt của bà xã, trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tong của người báo tin, sắp xếp lại tư duy, nói cho bà xã mình nghe mọi chuyện từ đầu tới đuôi.

“Người bị tai nạn là tài xế của ông nội, sáng nay, ông nội kêu tài xế chở ông và chú Lâm đến nhà bạn của ông để đánh cờ. Kêu tài xế lái xe vào bãi đậu, bởi vì ở ngoại ô, lúc trở về, ông nội muốn hoạt động một chút, liền đi bộ với chú Lâm, để tài xé lái xe chạy ở bên cạnh, ai ngờ lúc ông nội muốn tài xế dừng lại, tài xế lại không có cách ngừng xe, vì thế xe mới đụng vào cây to ở bên đường. May mắn là tốc độ xe chạy không nhanh, tài xế chỉ bị thương nhẹ, ông nội và chú Lâm gọi xe cứu thương đưa tài xế vào bệnh viện. Cảnh sát đến bệnh viện mới gọi điện báo cho em, nhưng cảnh sát chưa làm rõ tình huống, tưởng ông nội gặp tai nạn giao thông, dọa em kinh hách.” Xem ra, ảnh phải kêu Bell sửa sang lại tố chất của cảnh sát trong bót mới được, chờ tìm đồng nghiệp ở bệnh viện nói chuyện, tên nào ngu ngốc nói năng không lưu loát hù dọa bà xã của anh, Cổ Trạch Sâm cầm tay của Lâm Tâm Nguyệt. (Người cảnh sát vô tội lệ rơi đầy mặt, chuyện này căn bản không liên quan đến tôi mà, ai ngờ vừa mới nói một nửa, bên kia điện thoại vang lên một tiếng ‘bộp’, tôi bị oan mà ~)

Thoáng chốc, đầu Lâm Tâm Nguyệt xuất hiện đầy vạch đen, uổng công cô lo lắng, bất an lâu như vậy, bây giờ tim đập ‘bình bịch’ đây nè. Tất cả đều do cuộc gọi mơ hồ gây hiểu lầm, Lâm Tâm Nguyệt thật sự dở khóc dở cười.

“Hiện giờ ông nội ở đâu?” Cháu gái bảo bối lo lắng cho bọn họ cả ngày trời, họ cũng nên đến quan tâm cô một chút chứ.

“Ông và chú Lâm được bác sĩ xác nhận không sao liền về nhà nấu canh bổ cho em rồi.” Cổ Trạch Sâm thấy bà xã biến sắc, trong mắt hiện lên ý cười.

Canh bổ á? Không cần đâu! Lâm Tâm Nguyệt trải qua quá trình uống canh ‘tẩm bổ thân thể’ ở bệnh viện lần trước đến giờ cô vẫn còn nhớ như in, cô không muốn ôn tập lại một lần nữa đâu. Lâm Tâm Nguyệt nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Cổ Trạch Sâm, yên lặng truyền đạt: Ông xã, anh nhất định không nhẫn tâm nhìn em chịu giày vò lần nữa đúng không, đúng không, đúng không.

“Lần này em nhất định phải tẩm bổ nha, vì bé con ở đây.” Cổ Trạch Sâm nhẹ nhàng vén chăn vuốt ve bụng cô, khóe môi nhếch lên, ánh mắt hạnh phúc không thể phải mờ.

Lâm Tâm Nguyệt trợn to hai mắt, đáy mắt tràn ngập khó tin. Vẻ mặt kích động, cầm cánh tay Cổ Trạch Sâm: “Sâm, anh nói, em mang thai?”

“Đúng vậy, em mang thai, chúng ta đã có bé con thuộc về mình rồi.” Cổ Trạch Sâm nghe xong không khỏi bật cười, ánh mắt cưng chiều nhìn cô gật đầu.

“Thật tốt quá!” Con của cô đã quay lại, ông trời đã cho bé trở về với cô, Lâm Tâm Nguyệt dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, vui đến khóc.

“Vì chỉ mới mang thai hơn một tháng, nên biểu hiện không rõ ràng lắm, bác sĩ nói, là do em chịu áp lực quá lớn cộng thêm bị kích động nên mới té xỉu, cho nên em phải thư giãn nhiều một chút. Chuyện công tác anh đã nói với anh Bác, anh ấy sẽ sắp xếp tốt, bác sĩ yêu cầu em không nên kích động quá mức. Phải nghỉ ngơi thật nhiều.” Cổ Trạch Sâm đỡ Lâm Tâm Nguyệt nằm xuống, giúp cô đắp chăn, hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, anh ở đây với em.”

"Ừ" Lâm Tâm Nguyệt nghe vậy ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, khóe môi cười hạnh phúc.

Cổ Trạch Sâm nhìn người phụ nữ ngủ say trước mắt, khóe môi hơi vung lên, trong lòng ấm áp, nhưng anh nhớ đến lời Cao Ngạn Bác nói trong điện thoại, đáy mắt ngưng trọng, đồng thời cũng mang theo một phần kiên định. Anh tuyệt đối sẽ không để cho bà xã mình bị tổn thương lần nữa.

[[[Sâm, bọn anh vừa kiểm tra xe của ông nội của Tâm Nguyệt, phát hiện xe bị người ta động tay động chân, trên đó tìm được dấu vân tay của Lương Vân Nhi, xem ra cô ả nhằm vào ông nội Tâm Nguyệt, xem ra Lương Vân Nhi muốn loại bỏ những kẻ cản trở cô ả và Lâm Nhã Nguyệt, Tâm Nguyệt có lẽ cũng sẽ gặp nguy hiểm.]]]

Dương Dật Thăng và Lâm Đinh Đinh thấy ông nội và Lâm Tâm Nguyệt bình an vô sự đều yên lòng. Nội dung cuộc gọi đến của Cao Ngạn Bác bọn họ cũng biết nên lập tức về bộ pháp chứng, hi vọng có thể giúp cảnh sát mau chóng tìm ra Lương Vân Nhi, tháo bỏ ‘quả bom hẹn giờ’ này.

Lúc Lâm Tâm Nguyệt ngủ say, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Cổ Trạch Sâm nhìn bóng dáng người bên ngoài, lại nhìn thoáng qua Lâm Tâm Nguyệt, nhẹ nhàng buông tay cô xuống, rón rén đứng dậy đi ra ngoài.

Chương 73: Âm Mưu Đã Tới

 

Edit: Tịch Ngữ

Cổ Trạch Sâm dịu dàng nhìn người phủ nữ ngủ say trước mặt, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại, xoay người nhìn người đứng trước cửa sổ ở hàng lang. Người đàn ông này đưa lưng về phía anh tựa như ông vua ngạo mạn nhìn thiên hạ. Nghe tiếng bước chân Cổ Trạch Sâm đi ra ngoài, Lâm Nhã Nguyệt xoay người, vẻ mặt lạnh trầm như nước, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào Cổ Trạch Sâm, nếu là người khác e rằng đã sớm chạy trốn, nhưng Cổ Trạch Sâm lại nhếch môi cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại anh ta.

Từ khi anh và Lâm Tâm Nguyệt ở chung một chỗ, loại ánh mắt này anh đã nhìn vô số lần rồi, đã sớm tự động học thành tài kĩ thuật che đậy, huống hồ người trước mắt đã ‘hạ độc thủ’ biết bao nhiêu lần với anh rồi. May mà anh rước bà xã về dinh sớm hơn dự kiến.

Mà Lâm Nhã Nguyệt đối với cái tên cướp em gái yêu quý của mình đi, vẫn chưa từng cho người nào đó coi sắc mặt tốt. Trong đầu đã sớm muốn đem cái người trước mắt ngấm ngầm ‘hủy diệt nhân đạo’, đáng tiếc mỗi lần đều thất bại, bởi vì có em gái của anh che chở, mỗi lần đều khiến anh phải xơi hụt, khiến ‘quân vương’ Lâm Nhã Nguyệt cực kì nghẹn uất. Ghê tởm nhất chính là người kia còn lợi dụng lúc thân thể em gái của anh yếu ớt, lừa gạt con bé nhảy vô nấm mồ hôn nhân, hành động trước báo cáo sau, chuyện này khiến Lâm Nhã Nguyệt hận đến bập bẹ, dựa vào cái gì mà em gái yêu quý hắn nâng niu trong tay nhiều năm lại bị người nào đó dễ dàng bắt cóc.

Vì vậy, hai người đứng ở hành lanh bệnh viện mắt to trừng mắt nhỏ, một người cười đến trăm hoa đua nở, một người tỏa hơi lạnh như máy điều hòa, may mắn trên hành lang không có hoa si, bằng không hai mắt sẽ ứa ra trái tim hồng thét chói tai vì hai anh chàng đẹp trai một lạnh một nóng. (Tác giả: Vì sao tôi cảm thấy có JQ)

“Tâm Nguyệt đang ngủ.” Lâm Nhã Nguyệt híp mắt, dùng giọng điệu khẳng định đặt câu nghi vấn.

“Ừm, vừa ngủ.” Cổ Trạch Sâm mang theo nụ cười nhàn nhạt đáp, đáy mắt mềm mại.

"Tâm Nguyệt mang thai phải không" Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Lâm Nhã Nguyệt nghe như tiếng nước suối chảy, nhưng khi nhắc tới em gái của mình thì, ánh mắt hiện lên chút mềm mỏng, không thể phủ nhận lúc nhận được tin tức này anh mừng rỡ như điên. Mặc dù sắc mặt không có biểu hiện, nhưng anh vừa nghe tin liền vứt hết mọi công việc đang làm chạy như bay tới đây,thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này ngồi coi chừng bên cạnh em gái, nhớ tới sự kiện lần trước, lửa giận trong lồng ngực của anh không thể áp chế được, đừng nói tới chuyện cho Cổ Trạch Sâm sắc mặt tốt.

“Dạ, bác sĩ đã xác nhận, Tâm Nguyệt mang thai hơn một tháng.” Nhắc tới chuyện bà xã mình mang thai, sắc mặt Cổ Trạch Sâm tràn đầy hào quang hạnh phúc, chói mắt.

Lâm Nhã Nguyệt thấy vậy, lửa giận trong mắt càng mạnh hơn, giọng nói càng lạnh lẽo: “Bác sĩ nói, Tâm Nguyệt từng sinh non, lần này con bé mang thai phải cẩn thận hơn, không được để con bé bị kích thích, biết không?”

Cổ Trạch Sâm vừa nghe, nét mặt tươi cười liền cứng đờ, chuyện lần trước Lâm Tâm Nguyệt sinh non là nỗi đau vĩnh viễn không thể nguôi ngoai của anh và Tâm Nguyệt, chuyện lần đó khiến bọn họ mất đi đứa con, anh chưa từng nghĩ có thể che giấu sự kiện kia với người đàn ông trước mặt này. Lúc đó không nói, chỉ là không muốn kích thích ông cụ sắp sụp đỗ. Tóm lại, dù sao thì cũng do chính anh không thể bảo vệ người con gái anh yêu, mới có chuyện như thế xảy ra, cho nên anh nói xin lỗi, xin lỗi, cho dù không phải mọi lỗi lầm đều do anh.

Nếu có thể anh nhất đinh không để cho chuyện như vậy xảy ra, cho nên trong khoảng thời gian này anh mới luôn luôn chú ý đến cảm xúc của Tâm Nguyệt, bởi vì anh không muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa, chuyện đau khổ như vậy một lần là đủ rồi.

“Hừ.” Lâm Nhã Nguyệt hừ lạnh, ngày hôm nay, anh tới đây không phải khởi binh hỏi tội, mặc dù anh nhìn người nào đó không vừa mắt, nhưng không thể phủ nhận người này rất yêu em gái của mình, anh vì em gái cái gì cũng có thể làm, anh chỉ hơi giận và không cam lòng thôi à.

“Chuyện của ông nội không cần nói cho Tâm Nguyệt biết, miễn cho con bé lo lắng.” Lâm Nhã Nguyệt đi tới trước mặt Cổ Trạch Sâm dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cổ Trạch Sâm, khí thế ào ạt, lạnh lùng uy hiếp: “Chăm sóc cho Tâm Nguyệt thật tốt, nếu con bé lại gặp chuyện không may, tôi chắc chắn không bỏ qua cho cậu, về phần người đàn bà chết tiệt kia, tôi sẽ giải quyết.”Nói tới Lương Vân Nhi, Lâm Nhã Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, con đàn bà chết tiệt kia dám làm hại ông nội, còn đem em gái bảo bối của anh dọa sợ, làm sao anh để ả thoải mái, nhìn liền biết ‘công lực’ khiến người ta chán ghét của Lương Vân Nhi lớn biết bao nhiêu.

“Tôi sẽ không để Tâm Nguyệt và đứa bé có chuyện đâu.” Cổ Trạch Sâm siết chặt tay, kiên định nói: “Nhưng xin anh tin tưởng vào cảnh sát, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được Lương Vân Nhi.” Tuy rằng anh rất muốn đem ả đàn bà làm bà xã và con anh sợ lột da lóc xương.

“Yên tâm, Tâm Nguyệt là người chấp pháp, tôi không làm chuyện khiến con bé khổ sở đâu.” Lâm Nhã Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm đang lo lắng, anh sẽ không có đần như vậy, vì một người chẳng ra làm sao mà làm chuyện phạm pháp, nhưng mà ngấm ngầm gây chuyện ném đá giấu tay ở sau lưng vẫn có thể, cho nên bạn học Lương Vân Nhi tự cầu nhiều phúc đi.

Lâm Nhã Nguyệt xoay người gợi lên nụ cười giảo hoạt như con hồ ly, trước khi đi vẫn không quên dặn dò: “Chăm sóc con bé cho tốt, tôi đi xem ông nội hầm canh như thế nào rồi.” Aiz, không biết con của Tâm Nguyệt có bộ dạng ra sao, nếu là con gái thì càng tốt, nhất định sẽ đáng yêu như Tâm Nguyệt, đến lúc đó nên tặng bé con quà gì nhỉ, búp bê hay là váy… Người anh trai cuồng em gái bắt đầu có xu hướng cuồng cháu gái.

Cổ Trạch Sâm nhìn bóng lưng vui sướng rời đi không nhịn được rùng mình, vì sao anh có loại dự cảm xấu thế nhỉ, chắc là ảo giác thôi, mặc kệ, đi vào với Tâm Nguyệt thôi.

Mã Quốc Anh nhìn báo cáo kiểm tra xe của ông nội Lâm Tâm Nguyệt, hơn nữa đã tìm được chứng cứ khởi tố Lương Vân Nhi, đáng tiếc bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được Lương Vân Nhi. Mặc dù đã phát lệnh truy nã, nhưng một ngày chưa bắt được Lương Vân Nhi, bọn họ không có biện pháp an tâm. Tai nạn lần này không có thương vong nghiêm trọng, nhưng không đảm bảo tiếp theo bọn họ sẽ gặp được vận may như lần này. Trong lòng Mã Quốc Anh hiểu rất rõ, người thân đối với cô bạn của mình quan trọng bao nhiêu, huống chi tới bây giờ Lương Vân Nhi vẫn có thể gây bất lợi cho bạn thân cô, hơn nữa hiện tại Lâm Tâm Nguyệt còn mang thai, lần trước là vì cô nến mới khiến Lâm Tâm Nguyệt bị liên lụy, còn khiến cô ấy sẩy thai, đối với chuyện này, trong lòng Mã Quốc Anh cảm thấy rất xấu hổ.

Cho nên lúc này đây, cô nhất định không thể để Tâm Nguyệt xảy ra chuyện, nhất định phải nhanh chóng bắt Lương Vân Nhi về quy án, ánh mắt Mã Quốc Anh hiện lên kiên định, yên lặng quyết đinh.

Mã Quốc Anh chỉnh sửa lại tư liệu một chút, giơ tay lên nhìn đồng hồ, kinh ngạc sửng sốt, thì ra đã trễ như vậy. Ngoài cửa sổ vẫn có bóng người bận rộn, trong lòng có chút băn khoăn, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Mở cửa, vỗ tay mấy cái, thu hút sự chú ý của bọn Thẩm Hùng, áy náy: “Đã khuya lắm rồi, chúng ta đi ăn, hôm nay tôi mời.”

“Woa, cám ơn madam.” Lăng Tâm Di lập tức vỗ tay khen ngợi, những người khác cũng vui vẻ phụ họa.

Mã Quốc Anh nhìn mọi người mang theo cặp mắt đen thui, đều sắp thành quốcc bảo hết rồi, trong đáy mắt lướt qua chút áy náy, mím môi, lòng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Tôi biết mọi người đều tra vụ án nhân sĩ thương tàn đã mệt mỏi, chưa được nghỉ ngơi, lại phải tiếp nhận vụ án này, chờ sau khi vụ án này kết thúc, tôi lại mời mọi người ăn mội chầu no say.”

“Vậy chúng tôi không khách sáo, cám ơn madam trước nha.”

“Madam, cô không cần khách sáo, đây là chuyện chúng tôi nên làm, bọn Tâm Nguyệt cũng là bạn bè của chúng tôi, chúng tôi cũng hi vọng nhanh chóng bắt được hung thủ, để bọn Tâm Nguyệt yên tâm.”

Thẩm Hùng mang cặp mắt gấu trúc, nghiêm túc nói: “Đúng đó, madam cô đừng có khách sáo như vậy. Tâm Nguyệt và Đinh Đinh đều là đồng đội cùng kề vái sát cánh với chúng tôi, chúng tôi nhất định không để Lương Vân Nhi làm hại bọn họ, huống chi bắt kẻ trộm là nhiệm vụ của chúng tôi.”

“Như vậy à, tôi liền đem lời nói vừa nãy thu lại.” Mã Quốc Anh liếc nhìn qua bọn họ, cười nhạo, khóe môi cười giảo hoạt.

Quả nhiên, Thẩm Hùng dưới ánh mắt nhìn lom lom ‘nóng bỏng’ của những người khác, lập tức cười nịnh nọt lấy lòng: “Tôi cũng không phải có ý này, madam là nhân vật lớn làm sao có thể rút lời nói, cô muốn mời khách, làm sao bọn tôi cự tuyệt được chứ, bọn tôi rất xúc động khi madam hào phóng mở hầu bao.” Trong lòng âm thầm hối hận rơi lệ, vì sao anh luôn không biết quản cái mồm này chứ.

“Thôi, không giỡn với các người nữa, đi ăn cơm, ăn xong rồi về làm việc tiếp. Hiện nay, Lương Vân Nhi là nhân vật nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng bắt cô ta.” Mã Quốc Anh cười nhạt nói.

“Biết rồi, madam!” Bọn Thẩm Hùng đồng thanh đáp lời.

“Madam, cô không đi chung với bọn tôi à?” Lăng Tâm Di thấy Mã QUốc Anh đi về văn phòng, nghi ngờ hỏi.

“Không cần, tôi còn có việc, lát xuống mua một phần sandwich ăn là được, mọi người đi đi.”

“Ừ, vậy chúng tôi đi nha.”

“Cám ơn.”

Mã Quốc Anh cầm một phần sandwich, vốn định ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ lại đi lên sân thượng, đứng ở cửa ra vào nhìn hai cái ghế mây trống rỗng, có chút trống trải, nhớ lại hình ảnh ấp ám ngày đó, khóe môi cô cười nhợt nhạt.

“Sao lại đứng đây một mình vậy, qua kia ngồi đi.” Dương Dật Thăng đi đến tổ trọng án tìm Mã Quốc Anh, anh dựa theo trực giác lên sân thượng tìm, không ngờ vừa mới lên thang lầu liền gặp người anh ngày nhớ đêm mong, bước chân hơi dừng lại, khóe miệng liền vung lên nụ cười sáng lạn, đi tới.

“Ivan, sao anh lại ở chỗ này.” Mã Quốc Anh xoay người nhìn rõ người tới, hơi ngẩn người kinh ngạc hỏi.

“Tôi vốn dĩ đến tìm cô đi ăn, Thẩm Hùng nói cô không có trong phòng làm việc, tôi xuống nhà ăn, ăn trở về, tôi lên đây chỉ thử vận may mà thôi, để xem cô có ở trên này không?”Dương Dật Thăng nhìn chăm chú Mã Quốc Anh, tâm trạng vui vẻ nụ cười càng thêm lóa mắt: “Không ngờ vận may của tôi không tệ.”

Mã Quốc Anh bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, đưa tay khẽ vuốt mái tóc, ngượng ngùng xoay người đi vào sân thượng, Dương Dật Thăng cũng cười đi theo.

Mã QUốc Anh ngồi xuống ghế, mở bao bì kiến gói sandwich, vừa muốn ăn, trước mặt liền xuất hiện một ly cà phê nóng hổi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dương Dật Thăng, con ngươi đen thùi lấp lánh lộ ra chút nghi hoặc.

“Ăn bánh bì khô, dạ dày sẽ khó chịu.” Dương Dật Thăng mang theo ý cười giải thích.

“Anh nên biết, tôi chỉ uống cà phê đen.” Mã Quốc Anh nhàn nhạt cự tuyệt.

“Trong cà phê này có thêm đường và sữa tươi nhưng không làm mất đi vị đậm đà của cà phê, huống hồ cô chưa nếm thử, làm sao biết không thích hợp.” Ánh mắt Dương Dật Thăng nhìn chăm chú vào Mã Quốc Anh, ánh mắt mang theo mong đợi, nhưng đáy lòng lại vô cùng khẩn trương, bàn tay đặt dưới bàn không khỏi siết chặt.

Đột nhiên, đầu không khí cứng nhắc, Mã Quốc Anh không khỏi nhìn người trước mắt, gương mặt quen thuộc hiện lên nụ cười tự tin, Mã Quốc Anh nhìn chăm chú vào vẻ mặt anh, dường như muốn xác định có phải anh nói đùa hay không, trong lòng dâng lên hàng loạt niềm vui sướng. Ánh mắt có chút giãy dụa, cô có thể bắt đầu lại lần nữa sao, thực sự có thể bỏ vị cà phê đắng, Mã QUốc Anh đang rầu rĩ chợt nhớ ngày đó Dương Dật Thăng kinh hãi, ánh mắt giãy dụa dần lùi bước, trở nên thâm thúy.

“Chỉ là một ly cà phê thôi, không cần nghiêm túc như vậy.” Mã Quốc Anh cúi đầu cắn miếng sandwich, nửa nghiêm túc nửa đùa.

“Phải không.” Dương Dật Thăng dựa vào ghế mây, nhìn bầu trời, vẻ mặt không chút tuyệt vọng khi bị cự tuyệt, nhưng trong lòng vẫn có chút uể oải, quả nhiên vẫn bị cự tuyệt.

“Tâm Nguyệt sao rồi.”

“Bác sĩ nói cô ấy và đứa bé đều khỏe mạnh, nhưng cô ấy chịu áp lực quá lớn, bác sĩ muốn cô ấy có thể nghi ngơi nhiều hơn. Ông chồng nhị thập tứ hiếu như Sâm đương nhiên ở bệnh viện chăm sóc bà xã rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Không nói bọn họ nữa, sao cô lại lên đây, bình thường Sâm và Tâm Nguyệt hay lên đây nghỉ ngơi, hai cái ghế mây là do bọn họ đem lên, trước kia tôi cũng muốn lên, kết quả bị bọn họ chê tôi cản trở thế giới của bọn họ, đem tôi đá ra ngoài.” Còn không phải bắt nạt anh là người cô đơn, không được, anh phải nhanh chóng làm Bell rung động, để cho hai người không có nghĩa khí kia hâm mộ. Dương Dật Thăng thầm hạ quyết tâm cưa đổ cô nàng Mã QUốc Anh thích giả làm núi băng này, lập tức liền ủ rũ, tìm đề tài nói chuyện phiếm với cô ấy, hi vọng có thể hiểu rõ cô ấy.

“Tâm Nguyệt và Sâm thường tới đây lắm sao?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .